Ô KÌA



     Tôi và bé ở cạnh nhà nhau. Nhưng với tôi bé chỉ là một cô nhóc lâu lâu qua xin trái ớt, củ hành, củ tỏi mỗi khi thiếu. Tôi vẫn tự hào rằng tôi " người lớn" hơn bé mặc dù tôi chỉ hơn 3 tuổi. Một cô bé nhỏ nhắn, nước da ngăm ngăm, nụ cười có duyên vô cùng. Tôi biết điều đó nhưng tôi cũng chẳng mấy khi quan tâm lắm. Với tôi, con gái là phải trắng trẻo, dịu dàng, nhỏ nhẹ, điệu đà chứ không phải như bé. Bé chỉ là bé, là nhóc mà thôi. Điều tôi để ý tới bé là thành tích học tập trong trường cũng như các hoạt động trường lớp khác. Bé luôn đứng vị trí đầu bảng- nơi bao học sinh 6khác mơ ước dù chỉ là một lần trong đời. Tôi thật không hiểu nổi cái đầu bé tí thế kia mà chứa gì trong đó mà giỏi đến thế. Hay là... nhà bé cho bé ăn cái gì khác nhà mình nhỉ. Tôi vẫn tự nhủ cái ý nghĩ điên rồ như thế vì rõ ràng đầu tôi tỏ hơn bé thế này cơ mà???. Thật khó hiểu! Bé đối với tôi như một người anh trai trong nhà.
Thời gian thấm thoát trôi qua, bé vẫn đầu bảng. Tôi cũng lo việc ôn thi tốt nghiệp của mình nên chẳng để ý gì xung quanh ngoài một điều duy nhất. Đó chính là niềm đam mê của tôi- cỏ 4 lá. Chậu cỏ của tôi được tôi đặt lên hàng đầu trên muôn vàn loài cây xinh đẹp khác. Ba mẹ tôi biết điều đó nên có vẻ đặc biệt chăm sóc cho mấy em hơn. Thế mà đã rất lâu rồi tôi vẫn không có được nhánh may mắn cho riêng mình. Có nhiều lúc tôi muốn bỏ cuộc, tôi muốn buông xuôi tất cả. Nhưng khi đứng trước em- những nhánh cỏ xinh xắn kia tôi lại có thêm niềm tin và hi vọng để tiếp tục tìm kiếm. Vì đó không còn là sở thích nữa mà trở đam mê của tôi.
Sau mấy tiếng đồng hồ vật lộn với đống sách vở, tôi quyết định phải ra ngoài để hít thở không khí trong lành. Buổi sáng mà cứ ru rú trong phòng thế này chắc cũng chả vô được chữ nào đâu. "Tụi nó" nhảy múa, hân hoan dữ quá xá. Như thường lệ tôi lại ra vườn, cái màu xanh của lá, màu nâu của đất làm lòng tôi nhẹ nhàng hẳn lên. Các ẻm của tôi mới xanh tốt làm sao! Tôi khẽ nhìn sang nhà bé. Tôi bắt gặp một cô thiếu nữ xinh đẹp với nụ cười duyên dáng như đang vui đùa với cỏ cây, mây trời. Nụ cươi ấy sao mà đâng yêu đến thế. Nụ cười ấy khiến lòng tôi ngây ngất. Tôi cứ nghĩ mình lạc vào nơi tiên cảnh nào với bao biều tốt đẹp. Bổng nhận ra tim tôi sao cứ nhảy loạn xạ lên thế này! Nó không còn nghe lời tôi nữa. Tôi thầm nghĩ:" Biết rồi, biết cười đẹp rồi. Cười quài! " ơ tại sao tôi lại tỏ vẻ như thế nhỉ.Trước kia bé cũng hay cười mà tôi nào để ý, tôi nào quan tâm đến. Nhưng ô kìa hôm nay lạ thay bé như điều khiển trái tim tôi thế này? Bổng bé nhìn sang tôi, vẫn cứ cười nhưng ánh mắt lại sáng trực lên như những thiên thần. ( Mặc dù tôi chưa hề thấy thiên thần nhưng tôi nghĩ mắt thiên thần chắc cũng đẹp như mắt bé) . Điều đó làm tôi như đơ dại, cười lại một cách rất........... vô duyên.Ánh mắt ấy, nụnụ cười ấy, cô bé ấy tiến lại từ từ bên hàng rào nơi tôi đang đứng. Ánh mắt như dán chặt vào điều gì đó bên cạnh tôi mà không phải là tôi. Sau đó bé chỉ tay vào chậu cỏ 3 lá của tôi: " anh ơi! Nhánh cỏ kia xinh nhỉ, em hiểu ý nghĩa của nó đó" Tôi đành luyến tiếc rời mắt khỏi bé mà nhìn theo hướng tay em chỉ đến chậu cỏ của tôi. Ơ kìa! Cỏ 4 lá. Cỏ 4 lá đấy ư.? Em xinh xắn e ấp bên những nhánh cỏ 3 lá khác. Tôi nhìn em. Em nhìn tôi nhưng với ánh mắt tinh ranh vô cùng. Thoáng ngạc nhiên và sửng sốt nhưng tôi đã hiểu ra ý nghĩa của ánh mắt ấy........Tôi mĩm cười....

Võ Trang